Tuyển tập những bài thơ hay
Nhiều tác giảTạm biệt Huế.::Thu Bồn::. Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng Mặt trời vàng và mắt em nâu Xin chào Huế một lần anh đến Để ngàn lần anh nhớ hư vô Em rất thực nắng thì mờ ảo Xin đừng lầm em với cố đô Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền Nón rất Huế mà đời không phải thế Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng Nhịp cầu cong và con đường thẳng Một đời anh đi mãi chẳng về đâu Con sông dùng dằng con sông không chảy Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya Tạm biệt Huế với chiếc hôn thầm lặng Anh trở về hóa đá phía bên kia. ---------------------------------- Vào chùa.::Đồng Đức Bốn::. Đang trưa ăn mày vào chùa Sư ra cho một lá bùa rồi đi Lá bùa chẳng biết làm gì Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày. ---------------------------------- Sư đoàn.:: Phạm Ngọc Cảnh::. Sẽ có những sư đoàn thép Bất kỳ nơi đâu Không khuất phục tù đày chém giết Nơi đâu Người sống nợ nần người đã chết Bất kỳ nơi đâu Từ một cây "mút nhét" Một sải xuồng bơi Một nọc ong châm góp làm sự nghiệp Gốc tre xanh thắng trận cả ba đời Ba mươi triệu tấm lòng xông ra tuyến lửa Vạch lối điều quân Vai chảy xe thồ Trồng cây xanh che chở Mỗi bước quân đi Đánh trận trường kỳ Đêm trước nấp trong lùm bắn tỉa Sớm sau dàn trận chính qui Đến trận bão hiệp đồng cả nước Mỗi sư đoàn mang gió lốc bay đi... Đất giải phóng thênh thang Sẽ cho ta dàn đội ngũ - sư đoàn Phía trước gọi ta Những Điện Biên vòng đai thép tung ra làm chiến dịch Đòn gánh hậu phương vượt đèo đi phản kích Hành quân Hành quân Trùng điệp những sư đoàn Đi lên phía Bắc Tràn về hướng Nam Những vị tướng lại cầm quân đi đánh giặc Trải bản đồ Còn nguyên Vạch chỉ đỏ thắt quanh hầu giặc Pháp Bài học chiến tranh nhân dân Lại tiếp Trang ấp Bắc - Plây me Và chiến công lên ngực áo những binh nhì Đất nước sẽ cho ta Những chùm con số đẹp Làm tên gọi khai sinh sư đoàn thep Này đây Doi cát Cửu Long xanh Sư đoàn Châu Thổ Giữa bãi sú, rừng tràm Vụt đứng dậy sư đoàn Nam Bộ Sư đoàn Tây Nguyên Từ hầm chông bẫy đá cung tên Này đây Cực Nam Phan Rang - Phan Thiết Này đây Quảng Ngãi - Phú Yên Trên nguồn xa Ô Lâu - Thạch Hãn Sẽ tiến về Sư đoàn Trị Thiên Lại có một ngày Mọi cửa ô xanh Sài Gòn hớn hở Như Hà Nội đã từng Ba mươi sáu đường hoa tung sóng đỏ Phất rừng cờ thổi hồng ngọn gió Đón con em Đón những sư đoàn Mang chiến thắng trở về Rập bước Ca vang! 1966 ---------------------------------- Chiếc xe xác qua phường Dạ Lạc.::Văn Cao::. Ngã tư nghiêng nghiêng đốm lửa Chập chờn ảo hóa tà ma... Đôi dãy hồng lâu cửa mở phấn sa Rũ rượi tóc những hình hài địa ngục Lạnh ngắt tiếng ca nhi phách giục Tình tang... Não nuột khóc tàn sương áo thế hoa rũ rượi lượn đêm trường Từng mỹ thể rạc hơi đèn phù thể Ta đi giữa đường dương thế Bóng tối âm thầm rụng xuống chân cây... Tiếng xe ma chở vội một đêm gầy Xác trụy lạc rũ bên thềm lá phủ Ai hát khúc thanh xuân hờ ơi phấn nữ Thanh xuân hờ thanh xuân Bước gần ta chút nữa thêm gần Khoảng giữa tuổi thanh xuân nghe loạn trùng hút tủy Ai hủy đời trên tang trống nhỉ? Hay ác thần gõ quách nạo mồ khuya! Đảo điên... mê say... Thể phách chia lìa Nghe reo mạnh, chuỗi tiền cười lạnh lẽo! Tiền rơi! Tiền rơi! chùm sao huyền diệu Lấp lánh hằng hà gạo rơi! Tiền rơi! - Vàng mấy lá thừa đãi mây phủ chiếu Ngã tư nghiêng nghiêng chia nẻo Dặt dìu cung bậc âm dương Tàn xuân nhễ nhại mưa cô tịch Đầm đìa rả rích phương Đông Mang mang thở dài hồn đất trích Lưỡi thép trùng trùng khép cố đô Cửa ô đau khổ Bốn ngả âm u (Nhà ta thuê mái gục tự mùa thu Gác cô độc hướng về phường Dạ Lạc) Đêm đêm, dài canh tan tác Bốn vực nhạc động, vẫy người Giãy đèn chao thắp đỏ quạnh máu đời Ta về gác chiếu chăn gào tự tử Trên đường tối đêm khỏa thân khiêu vũ Kèn nhịp xa điệu múa vô luân Run rẩy giao duyên khối nhạc trầm trầm Hun hút gió nâng cầm ca nặng nhọc Kiếp người tang tóc Loạn lạc đòi xương chất lên xương Một nửa kêu than, ma đói sa trường Còn một nửa lang thang tìm khoái lạc Ngã tư nghiêng nghiêng xe xác Đi vào ngõ khói công yên Thấy bâng khuâng lối cỏ hư huyền Hương nha phiến chập chờn mộng ảo Bánh nghiến nhựa đường nghe sào sạo - Ai vạc xương đổ sọ xuống lòng xe Chiếc quỷ xa qua bốn ngả ê chề Chở vạn kiếp đi hoang ra khỏi vực Mưa, mưa hằng thao thức Trong phố lội đìu hiu Mưa, mưa tràn trên vực - Hang tối gục tiêu điều Mang linh hồn cô liêu Tiếng xe càng ám ảnh Tiếng xa dần xa lánh Khi gà đầu ô kêu. 1945 ---------------------------------- Núi đôi.::Vũ Cao::. Bảy năm về trước em mười bảy Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng Xuân Dục, Đoài Đông hai nhánh lúa Bữa thì anh tới bữa em sang. Lối ta đi giữa hai sườn núi Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi Em vẫn đùa anh sao khéo thế Núi chồng, núi vợ đứng song đôi. Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn Ai ngờ từ đó mất tin nhau. Anh vào bộ đội lên Đông Bắc Chiến đấu quên mình năm lại năm Mỗi bận dân công về lại hỏi Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng. Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi Mỗi tin súng nổ vùng đai địch Sương trắng người đi lại nhớ người. Đồng đội có nhau thường nhắc nhở Trung du làng nước vẫn chờ trông Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm Em vẫn đi về những bến sông. Náo nức bao nhiêu ngày trở lại Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi Hành quân qua tắt đường sang huyện Anh nhớ thăm nhà thăm Núi Đôi. Mới đến đầu ao tin sét đánh Giặc giết em rồi, dưới gốc thông Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa Em sống trung thành chết thuỷ chung. Anh ngước nhìn lên hai dốc núi Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói Núi vẫn Đôi mà anh mất em. Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo Em còn trẻ lắm, nhất làng trong Mấy năm cô ấy làm du kích Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng. Từ núi qua thôn đường nghẽn lối Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy Sân biến thành ao nhà đổ chái Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay. Cha mẹ dìu nhau về tận đất Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau Nứa gianh nửa mái lều che tạm Sương trắng khuấy dần chuyện xót đau. Anh nghe có tiếng người qua chợ Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu. Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ Oán thù còn đó anh còn đây Ở đâu cô gái làng Xuân Dục Đã chết vì dân giữa đất này? Ai viết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng bia trắng giữa đồng Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòng. Anh đi bộ đội sao trên mũ Mãi mãi là sao sáng dẫn đường Em sẽ là hoa trên đỉnh núi Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm. ---------------------------------- Bên kia sông Đuống.::Hoàng Cầm::. Em ơi! Buồn làm chi Anh đưa em về sông Đuống Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ Sông Đuống trôi đi Một dòng lấp lánh Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ Xanh xanh bãi mía bờ dâu Ngô khoai biêng biếc Đứng bên này sông sao nhớ tiếc Sao xót xa như rụng bàn tay Bên kia sông Đuống Quê hương ta lúa nếp thơm đồng Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp Quê hương ta từ ngày khủng khiếp Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn Ruộng ta khô Nhà ta cháy Chó ngộ một đàn Lưỡi dài lê sắc máu Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang Mẹ con đàn lợn âm dương Chia lìa đôi ngả Đám cưới chuột tưng bừng rộn rã Bây giờ tan tác về đâu ? Ai về bên kia sông Đuống Cho ta gửi tấm the đen Mấy trăm năm thấp thoáng mộng bình yên Những hội hè đình đám Trên núi Thiên Thai Trong chùa Bút Tháp Giữa huyện Lang Tài Gửi về may áo cho ai Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu Những nàng môi cắn chỉ quết trầu Những cụ già phơ phơ tóc trắng Những em xột xoạt quần nâu Bây giờ đi đâu ? Về đâu ? Ai về bên kia sông Đuống Có nhớ từng khuôn mặt búp sen Những cô hàng xén răng đen Cười như mùa thu tỏa nắng Chợ Hồ, chợ Sủi người đua chen Bãi Tràm chỉ người dăng tơ nghẽn lối Những nàng dệt sợi Đi bán lụa mầu Những người thợ nhuộm Đồng Tỉnh, Huê Cầu Bây giờ đi đâu ? Về đâu ? Bên kia sông Đuống Mẹ già nua còm cõi gánh hàng rong Dăm miếng cau khô Mấy lọ phẩm hồng Vài thếp giấy dầm hoen sương sớm Chợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợn Khua giầy đinh đạp gẫy quán gầy teo Xì xồ cướp bóc Tan phiên chợ nghèo Lá đa lác đác trước lều Vài ba vết máu loang chiều mùa đông Chưa bán được một đồng Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong Bước cao thấp trên bờ tre hun hút Có con cò trắng bay vùn vụt Lướt ngang dòng sông Đuống về đâu ? Mẹ ta lòng đói dạ sầu Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ Bên kia sông Đuống Ta có đàn con thơ Ngày tranh nhau một bát cháo ngô Đêm líu díu chui gầm giường tránh đạn Lấy mẹt quây tròn Tưởng làm tổ ấm Trong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấm Ú ớ cơn mê Thon thót giật mình Bóng giặc dày vò những nét môi xinh Đã có đất này chép tội Chúng ta không biết nguôi hờn Đêm buông xuống dòng sông Đuống -- Con là ai ? -- Con ở đâu về ? Hé một cánh liếp -- Con vào đây bốn phía tường che Lửa đèn leo lét soi tình mẹ Khuôn mặt bừng lên như dựng giăng Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể Những chuyện muôn đời không nói năng Đêm đi sâu quá lòng sông Đuống Bộ đội bên sông đã trở về Con bắt đầu xuất kích Trại giặc bắt đầu run trong sương Dao loé giữa chợ Gậy lùa cuối thôn Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn Ăn không ngon Ngủ không yên Đứng không vững Chúng mày phát điên Quay cuồng như xéo trên đống lửa Mà cánh đồng ta còn chan chứa Bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân Gió đưa tiếng hát về gần Thợ cấy đánh giặc dân quân cày bừa Tiếng bà ru cháu buổi trưa Chang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu "À ơi... cha con chết trận từ lâu Con càng khôn lớn càng sâu mối thù" Tiếng em cắt cỏ hôm xưa Hiu hiu gió rét mịt mù mưa bay "Thân ta hoen ố vì mày Hờn ta cùng với đất này dài lâu..." Em ơi! Đừng hát nữa! Lòng anh đau Mẹ ơi! Đừng khóc nữa! Dạ con sầu Cánh đồng im phăng phắc Để con đi giết giặc Lấy máu nó rửa thù này Lấy súng nó cầm chắc tay Mỗi đêm một lần mở hội Trong lòng con chim múa hoa cười Vì nắng sắp lên rồi Chân trời đã tỏ Sông Đuống cuồn cuộn trôi Để nó cuốn phăng ra bể Bao nhiêu đồn giặc tơi bời Bao nhiêu nước mắt Bao nhiêu mồ hôi Bao nhiêu bóng tối Bao nhiêu nỗi đời Bao giờ về bên kia sông Đuống Anh lại tìm em Em mặc yếm thắm Em thắt lụa hồng Em đi trảy hội non sông Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh. Việt Bắc, tháng 4 - 1948 ---------------------------------- Tràng Giang.::Huy Cận::. Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp Con thuyền xuôi mái nước song song Thuyền về nước lại sầu trăm ngả Củi một cành khô lạc giữa dòng Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều Nắng xuống, chiều lên sâu chót vót Sông dài, trời rộng, bến cô liêu Bèo dạt về đâu hàng nối hàng Mênh mông không một chuyến đò ngang Không cầu gợi chút niềm thân mật Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng Lớp lớp mây cao đùn núi bạc Chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa Lòng quê dờn dợn vời con nước Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà ---------------------------------- Dọn về làng.::Nông Quốc Chấn::. Mẹ! Cao - Lạng hoàn toàn giải phóng Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn Vệ quốc quân chiếm lại các đồn Người đông như kiến, súng dày như củi. Sáng mai về làng sửa nhà phát cỏ Cày ruộng vườn, trồng lúa ngô khoai Mấy năm qua quên Tết tháng Giêng, quên rằm tháng bảy Chạy hết núi lại khe, cay đắng đủ mùi Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi Cơn gió bão trên rừng cây đổ Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa Ðường đi lại vắt bám đầy chân. Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi Nó vơ hết áo quần trong túi Mẹ địu em chạy tót lên rừng Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải Bà lòa mắt không biết lối bước đi. Làm sao bây giờ: ta phải chống! Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh, Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây Súng nổ ngay đì đùng một loạt Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất Cha ơi: cha không biết nói rồi... Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy? Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời! Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc Sợ Tây nghe, mẹ dỗ "nín" con im. Lán anh em rải rác không biết nơi tìm Không ván, không người đưa cha đi cất Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng Con cởi áo liệm thân cho bố! Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ Máu đầy tay, trên mặt nước tràn... Mày sẽ chết! thằng giặc Pháp hung tàn Băm xương thịt mày, tao mới hả! Hôm nay Cao - Bắc - Lạng cười vang Dọn láng, rời rừng, người xuống làng Người nói cỏ lay trong ruộng rậm Con cày mẹ phát ruộng ta quang. Ðường cái kêu vang tiếng ô tô Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ. Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá. Mặc gà gáy chó sủa không lo Ngày hai bữa rau ta có muối Ngày hai buổi, không tìm củ pầu, củ nâu Có bắp xay độn gạo no lâu, Ðường ngõ từ nay không cỏ rậm Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con Quả trên cành không lo tự chín tự rụng Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng. Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng Ra đường xe, hát nói ung dung Từng đoàn người dắt lá cây tiến bước Súng bên vai, bao gạo buộc bên vai, Chân đi có giày không sợ nẻ Trên đầu có mũ che nắng mưa Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ! Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà, Giặc Pháp, Mỹ còn giết người cướp của trên đất nước ta. Ðuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ Mùa đông 1950 ---------------------------------- Quê Hương.::Nguyễn Bá Chung::. Ba mươi năm xa cách quê hương Bảy lần về thôi cũng là tạm đủ Nhớ lần đầu - tóc tang trời ủ rủ Đến bây giờ ánh sáng đã bừng lên Có cái gì là lạ không thể quên Như nỗi nhớ không biết tên mà gọi Như nỗi đau không thể làm dịu vợi Như ngôi nhà vẫn mãi mãi đi tìm Như bầu trời nửa xám nửa không quen Mảnh đất vỡ bồi máu xương ta đó Đỉnh Yên Tử hoa đại còn vết đỏ Những người xưa vì nước xả thân mình Con đường quê vẫn mãi mãi gập ghềnh Bao năm tháng những người làng chịu đói Năm Ất Dậu tất cả làng tụ lại Ăn cháo hoa suốt cả mấy tháng trời Bát cháo hoa mà ngọt cả một đời Quý hơn cả bao ngọc vàng cộng lại Xa ngàn dặm để mà còn nhớ mãi Vết thương đau chưa chôn đủ tháng ngày Để về đây nhận lại mặt người Để mình biết mình vẫn là mình cũ Bao đổi thay thăng trầm bong lớp vỏ Nhìn quê hương để lại nhận ra mình ---------------------------------- Say đi em.::Vũ Hoàng Chương::. Khúc nhạc hồng êm ái Điệu kèn biếc quay cuồng Một trời phấn hương Đôi người gió sương Đầu xanh lận đận, cùng xót thương càng nhớ thương Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo Hồn ngả lâu rồi nhưng chân còn dẻo, Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương, Lòng nghiêng tràn hết yêu đương Bước chân còn nhịp. Nghê thường lẳng lơ. Ánh đèn tha thướt Lưng mềm, não nuột dáng tơ Hàng chân lả lướt Đê mê hồn gửi cánh tay hờ. Âm ba gờn gợn nhỏ, Ánh sáng phai phai dần Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân Lui đôi vai, tiến đôi chân, Riết đôi tay, ngả đôi thân, Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ, Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta ! Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng. Chưa cuối xứ Mê Ly, chưa cùng trời Phóng Đãng. Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men. Say đi em! Say đi em! Say cho lơi lả ánh đèn Cho cung bực ngả nghiêng, điên rồ xác thịt. Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết! Ta quá say rồi Sắc ngả màu trôi Gian phòng không đứng vững Có ai ghì hư ảnh sát kề môi. Chân rã rời Quay cuồng chi được nữa Gối mỏi gần rơi Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa Say không còn biết chi đời Nhưng em ơi, Đất trời nghiêng ngửa Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ; Đất trời nghiêng ngửa Thành Sầu không sụp đổ, em ơi! ---------------------------------- Miền Trung.::Hoàng Trần Cương::. Bao giờ em về thăm Quê hương anh một thời ngút lửa Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa Chuốt ruột mình thành giải lụa Sông Lam Miền Trung Tấm lưng trần đen sạm Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm giăng màn Thoáng bóng giặc núi bửa báng súng Những đứa con văng mình như mảnh đạn Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi Miền Trung Bao đời núi bể kề đôi Ôi! Biển Đông - giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ Nóng hổi như vừa lăn xuống Theo những tượng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm Miền Trung Câu ví dặm nằm nghiêng Trên nắng và dưới cát Đến câu hát cũng hai lần sàng lại Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm Miền Trung Bao giờ em về thăm Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ Không ai giao mà trắng mặt người Miền Trung Eo đất này thắt đáy lưng ong Cho tình người đọng mật Em gắng về Đừng để mẹ già mong. ---------------------------------- Đường Về quê mẹ.::Đoàn Văn Cừ::. U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân, Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần, Lại dẫn chúng tôi về nhận họ Bên miền quê ngoại của hai thân. Tôi nhớ đi qua những rặng đề, Những dòng sông trắng lượn ven đê . Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp, Người xới cà, ngô rộn bốn bề . Thúng cắp bên hông, nón đội đầu, Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu Trông u chẳng khác thời con gái Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au . Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng, Đoàn người về ấp gánh khoai lang, Trời xanh cò trắng bay từng lớp, Xóm chợ lều phơi xác lá bàng. Tà áo nâu in giữa cánh đồng, Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng. Bóng u hay bóng người thôn nữ Cúi nón mang đi cặp má hồng. Tới đường làng gặp những người quen. Ai cũng khen u nết thảo hiền, Dẫu phải theo chồng thân phận gái Đường về quê mẹ vẫn không quên ---------------------------------- Anh đừng khen emLâm Thị Mỹ Dạ::. Lần đầu khi mới làm quen Anh khen cái nhìn em đẹp Trời mưa òa cơn nắng đến Anh khen đôi má em hồng Gặp người tàn tật em khóc Anh khen em nhạy cảm thông Thấy em sợ sét né giông Anh khen sao mà hiền thế Thấy em nâng niu con trẻ Anh khen em thật dịu dàng Khi hôn lên câu thơ hay Ấp trang sách vào mái ngực Em nghe tim mình thổn thức Thương người làm thơ đã mất Trái tim giờ ở nơi đâu Khi đọc một cuộc đời buồn Lòng em xót xa ấm ức Anh khen em cảm xúc Và bao điều nữa...Anh khen Em sợ lời khen của anh Như sợ đêm về trời tối Nhiều khi ngồi buồn một mình Trách anh sao mà nông nỗi Hãy chỉ cho em cái kém Ðể em nên người tốt lành Hãy chỉ nơi anh cái xấu Ðể em chăm chút đời anh Anh ơi anh có biết không Vì anh em buồn biết mấy Tình yêu khắt khe thế đấy Anh ơi anh đừng khen em ---------------------------------- Nguyệt cầmXuân Diệu::. Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân. Mây vắng trời trong đêm thủy tinh Lung linh bóng sáng bỗng run mình Vì nghe nương tử trong câu hát Đã chết đêm rằm theo nước xanh. Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời, Đàn ghê như nước, lạnh trời ơi... Long lanh tiếng sỏi vang vang hận Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người... Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề... Sương bạc làm thinh, khuya nín thở Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê ---------------------------------- Cô bộ đội ấy đã đi rồi.hạm Tiến Duật::. Cô bộ đội ấy đã đi rồi Chuyển đơn vị vào vùng rừng trong ấy Em gái đi, các anh ở lại Biết đến bao giờ mới được gặp nhau Lũng thì thẳm mà rừng thì sâu Để hun hút nhớ nhau biền biệt Bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu bạn bè thân thiết Xa nhau như xa nhau hôm nay Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay Nước mắt dễ lây mà rừng thì lặng quá Anh biết rồi bao nhiêu vất vả Tháng năm dài cùng nhau đi qua Để sáu bảy năm em gái xa nhà Hăm bảy tuổi chuyện chồng con chưa nói Cả một thời trẻ trung sôi nổi Ở bên nhau bếp lửa giữa rừng xa Nhớ nhau, nhớ nhau ở giữa rừng già Ngón tay nóng cầm viên thuốc mát Cái đêm đói ngồi nghe chim đắp tát Con chó vàng cọ chân em đòi ăn Nhớ nhau, nhớ nhau những buổi mưa dầm Căn nhà dột tóc em ướt hết Anh ngồi nghĩ gì em chẳng biết Cứ hát tràn những câu hát bâng quơ Nhớ trưa đỉnh đèo ta đứng ngẩn ngơ Nhìn mây trắng chân trời ngỡ biển Biển Đông thì xa, biết ta nhìn chẳng đến Nhưng em vui anh kể chuyện em nghe Trưa vác gạo ta dừng bên khe Một đoàn tù binh đi qua đang đứng ngó Bên những thằng người áo quần loang lổ Bóng em lồng bóng suối trong veo Lúc ấy lòng anh biết mấy tự hào Tự hào vì có em ở đây, tự hào vì đất nước Ở đây màu hồng xiết bao thân thuộc Xao xuyến lòng anh, xao xuyến bạn bè Đến chào anh sáng mai em đi Như ngày nào chào bà con hàng xóm Sự xa cách nhỏ trong sự xa cách lớn Một cuộc chia tay trong triệu cuộc chia tay Rồi ngày mai xa vắng nơi đây Em lại có bao nhiêu đồng đội mới Trong chiến tranh một khát khao sôi nổi Là nhân dân đoàn tụ muôn đời Cô bộ đội ấy đã đi rồi ---------------------------------- Tây tiến.::Quang Dũng::. Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi! Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong đêm hơi Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây súng ngửi trời Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời! Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói Mai Châu mùa em thơm nếp xôi Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa Tây tiến đoàn quân không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành Tây tiến người đi không hẹn ước Đường lên thăm thẳm một chia phôi Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi. Phù Lưu Chanh - 1948 ---------------------------------- Lên Côn Sơn.::Khương Hữu Dụng::. Lên đỉnh Côn Sơn tìm Nguyễn Trãi Trên đầu xanh ngắt một bầu không Bàn cờ thế sự quân không động Mà thấy quanh mình nỗi bão dông ---------------------------------- Đò lèn.::Nguyễn Duy::. Thuở nhỏ tôi ra Cống Na câu cá níu váy bà đi chợ Bình Lâm bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần Thuở nhỏ tôi lên chơi đền cây Thị chân đất đi đêm xem lễ Đền Sòng. mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng. Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan bà đi gánh chè xanh Ba Trại Quán cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn Tôi trong suốt giữa đôi bờ hư thực giữa bà tôi và tiên phật thánh thần cái năm đói củ giong riềng luộc sượng. cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm Bom Mỹ giội nhà bà tôi bay mất đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn? Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi Khi tôi biết thương bà thì đã muộn Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi! 9-1982 ---------------------------------- Chiều.::Hồ Dzếch::. Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày Tiếng buồn vang trong mây. Chim rừng quên cất cánh Gió say tình ngây ngây Có phải sầu vạn cổ Chất trong hồn chiều nay? Tôi là người lữ khách Màu chiều khó làm khuây Ngỡ lòng mình là rừng Ngỡ hồn mình là mây Nhớ nhà châm điếu thuốc Khói huyền bay lên cây... ---------------------------------- Thăm mả cũ bên đường.::Tản Đà::. Chơi lâu nhớ quê về thăm nhà, Đường xa, người vắng, bóng chiều tà. Một dãy lau cao làn gió chạy, Mấy cây thưa lá sắc vàng pha. Ngoài xa trơ một đống đất đỏ, Hang hốc đùn lên đám cỏ gà. Người nằm dưới mả, ai ai đó? Biết có quê đây hay vùng xa? Hay là thuở trước kẻ cung đao Hám đạn liều tên quyết mũi dao, Cửa nhà xa cách, vợ con khuất, Da ngựa gói bỏ lâu ngày cao? Hay là thuở trước kẻ văn chương Chen hội công danh nhỡ lạc đường, Tài cao phận thấp, chí khí uất, Giang hồ mê chơi quên quê hương? Hay là thuở trước khách hồng nhan Sắc sảo khôn ngoan đất trời ghen, Phong trần xui gặp bước lưu lạc, Đầu xanh theo một chuyến xuân tàn? Hay là thuở trước khách phong lưu Vợ con đàn hạc đề huề theo, Quan san xa lạ đường lối khó Ma thiêng nước độc phong sương nhiều? Hay là thuở trước bậc tài danh Đôi đôi lứa lứa cũng linh tinh Giận duyên tủi phận, hờn ân ái Đất khách nhờ chôn một khối tình? Suối vàng sâu thẳm biết là ai? Mả cũ không ai kẻ đoái hoài! Trải bao ngày tháng trơ trơ đó, Mưa dầu nẵng dãi, trăng mờ soi! Ấy thực quê hương con người ta Dặn bảo trên đường những khách qua: Có tiếng khóc eo thời có thế, Trăm năm ai lại biết ai mà? ---------------------------------- Cha tôi.::Lê Đạt::. Đất quê cha tôi đất quê Đề Thám Rừng rậm sông sâu Con gái cũng theo đòi nghề võ Ngày nhỏ cha tôi dẫn đầu lũ trẻ đi chăn trâu Phất ngọn cờ lau Vào rừng Na Lương đánh trận Mơ làm Đề Thám Lớn lên, cha tôi đi dạy học Gối đầu trên cuốn Chiêu hồn nước Khóc Phan Chu Trinh Như khóc người nhà mình Ôm mộng bôn ba hải ngoại Lênh đênh khói một con tàu Sớm tối ngâm nga mấy vần cảm khái Đánh nhau với Tây Bỏ việc lang thang vào Nam ra Bắc Cắt tóc đi tu nhưng quá nặng nghiệp đời Gần hai mươi năm trời Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng Dạy tôi làm thơ, ước mơ, hi vọng Những câu Kiều say sưa đưa cuộc đời bay bổng Tiếng võng trưa hè mênh mông Phong trần mài một lưỡi gươm Những phường giá áo túi cơm sá gì. Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó Cuộc đời chợ đen chợ đỏ Thù hằn con người "Muốn sống thanh cao đi lên trời mà ở Mày đã quyết kiêu căng Níu lấy cái lương tâm gàn dở Dám không tồi như chúng tao Suốt đời mày sẽ khổ". Quan lại trù cha tôi cứng đầu cứng cổ Người "An Nam" dám đánh "ông Tây" Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày Chửi mèo, mắng chó "Cũng là chồng là con Chồng người ta khôn ngoan Được lòng ông tuần ông phủ Mang tiền về nuôi vợ". Bát đĩa xô nhau vỡ Cha tôi nằm thở dài Cha nhịn đi cho đỡ Anh em tôi, bỏ cơm Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn Trời mùa đông trăng sáng Sao nở như hoa Không biết Ngưu Lang trên kia Có bao giờ cãi Chức Nữ. Rồi cha tôi lui tới nhà quan tuần, quan phủ Lúc về, gặp tôi đỏ mặt quay đi Một hôm, tôi thấy chữ R.O treo ngoài cửa Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa Người còn bận đếm tiền ghi sổ Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ Một mình uống rượu say Ngâm mấy câu Kiều, ôm mặt khóc Tỉnh dậy lại loay hoay ghi sổ đếm tiền Hai vai nhô lên Đầu lún xuống Như không mang nổi cuộc đời Bóng in tường vôi im lặng Ngọn đèn leo leo ánh sáng Bóng với người như nhau Mùi ẩm mốc, tiếng mọt kêu cọt kẹt Ở chân bàn hay ở cha tôi? Cuộc sống hàng ngày nhỏ nhen tàn bạo. Rác rưởi gia đình miếng cơm manh áo Tàn phá con người. Những mơ ước thời xưa như con chim gẫy cánh Rũ đầu chết ngạt trong bùn Năm tháng mài mòn bao nhiêu khát vọng. Cha đã dạy con một bài học lớn Đau thương kiên quyết làm người. Không nên lùi bước cuộc đời phải thắng. 7 - 1956 ---------------------------------- Mẹ và Quả.::Nguyễn Khoa Điềm::. Những mùa quả mẹ tôi hái được Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng Những mùa quả lặn rồi lại mọc Như mặt trời, khi như mặt trăng Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên Còn những bí và bầu thì lớn xuống Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi. Và chúng tôi, một thứ quả trên đời Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi Mình vẫn còn một thứ quả non xanh? ---------------------------------- Núi Mường Hung dòng sông Mã.::Cầm Giang::. Anh là núi Mường Hung Em là dòng sông Mã Sông nhiều rêu, nhiều cá Núi nhiều thú, nhiều măng Chiều bóng anh che sông Sớm mắt em long lanh Sáo cành cây ạnh thổi vang lanh lảnh Gió lùa qua miệng anh lại mỉm cười Rộn ràng em thuyền độc mộc ngược xuôi Như trăm nỗi băn khoăn khi đến tuổi Nếu trời làm em sóng nổi Anh ngả mình ngăn lại lúc phong ba Em là búp bông trắng Anh là ngọn lúa vàng Thi nhau lớn đẹp nương Toả mùi thơm cùng nghe chim hót Em cứ về nhà trước Đợi anh ở bên sông Anh làm no lòng mương Em làm vui ấm bản Nếu con gấu giẫm gãy cành bông trắng Lá lúa anh sẽ cứa đứt chân Nếu lúa này chuột, khỉ dám đến ăn Sợi bông em sẽ bay mù mắt nó Anh là rừng thẳm Em là suối sâu Cây rừng anh làm cầu Bắc ngang lên dòng suối Hoa sim nở đỏ chói Soi bóng xuống lòng em Nếu hùm về, suối em thành thác Nếu sói về, rừng anh sẽ thành chông Quyết chẳng chịu đau lòng Đời chúng ta rừng núi Suối em phá tan bóng tối Rừng anh chặn lại bão dông Để anh lớn mãi thành núi Mường Hung Em ngoan chảy thành dòng sông Mã. 2-1953 ---------------------------------- Mắt Buồn.::Bùi Giáng::. Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu, bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con QUA MẤY NGÕ HOAchim vỗ cánh nắng phai rồi đó về đi thôi o nớ chiều rồi ngó làm chi mây trắng xa xôi mắt buồn quá chao ơi là tội tay nhớ ai mà tay bối rối áo thương ai lồng lộng đôi tà đường về nhà qua mấy ngõ hoa đừng có liếc mắt nhìn ong bướm có chi mô mà chân luống cuống cứ tà tà ta bước song đôi đi một mình tim sẽ mồ côi tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp để tóc rối cần chi phải kẹp nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền buộc hồn o vào những cánh chim bay lên đỉnh lòng anh ngủ đậu cứ mím môi rứa là rất xấu o cười tươi duyên dáng vô cùng cho anh nhìn những hạt răng xinh anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại mi khẽ chớm nghĩa là sắp háy háy nguýt đi giận dỗi càng vui gót chân đưa guốc mộng bồi hồi anh chợt thấy trần gian quá chật không ngó anh,răng nhìn xuống đất đất có chi đẹp đẽ mô nờ? theo nhau từ hôm nớ hôm tê anh hỏi mãi răng o không nói tình im lặng:tình cao vời vợi hay nói ra sợ dế giun cười sợ phố ghen đổ lá me rơi sợ chân bước sai hồi tim nhip ? cứ khoan thai rồi ra cũng kịp vạn mùa xuân chờ đón chung quanh vạn buổi chiếu anh vần lang thang vẫn theo o về giờ tan học từ bốn cửa đông tây nam bắc tới bốn mùa xuân hạ thu đông theo nhau về như sáo sang sông như chuồn chuồn có đôi có cặp chim chìa vôi chuyền cành múa hát trên hư không ve cưới mùa hè o có nghe suốt dọc đường về sỏi đá gọi tên người yêu dấu hoa tầm xuân tím hoang bờ giậu lòng anh buồn chi lạ rứa thê! nón nghiêng vành nắng chết đê mê anh mê sảng theo chiều tắt chậm chiếu đang say vì tình vừa ngấm hai hàng cây thương nhớ mặt trời chiều ni về o nhớ thương ai chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh thuyền xuôi dòng ngẩn ngơ những bến anh như là phố đứng trông mưa anh như là quế nhớ trầm xưa sợ một mai o qua mất bóng một mai rồi tháng năm sẽ lớn o nguôi quên những sáng trời hồng o sẽ quên có một người mong một kẻ đứng dọc đời trông đợi còn nhớ chi ngôi trường con gái lớp học sầu, ô cửa , giờ chơi cặp sách quăng mô đó mất rồi vì o bận tay bồng tay bế chuyện hôm nay sẽ thành chuyện kể những lúc chiều đem nắng sang sông o bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng mình nhớ ai mà buồn chi lạ! chim vỗ cánh nắng phai rồi đó về đi thôi o nớ chiều rồi ngó làm chi mây trắng xa xôi mắt buồn quá chao ơi là tội (Mường Mán) Hai sắc hoa Ti gônMột mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc, Tôi chờ người đến với yêu đương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương, cát, Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng. Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài những lúc thấy tôi vui Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ, Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!" Thuở đó, nào tôi đã biết gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy" Đâu biết lần đi một lỡ làng, Dưới trời đau khổ, chết yêu đương. Người xa xăm quá! Tôi buồn lắm, Trong một ngày vui pháo nhuộm đường... Từ đấy thu rồi, thu, lại thu, Lòng tôi còn giá đến bao giờ? Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ... Người ấy, cho nên vẫn hững hờ. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẽo của chồng tôi, Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn dấu trong tim bóng "một người" Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha! Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi... Đến nay tôi hiểu thì tôi đã, Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi! Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ, Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu Gió về lạnh lẽo chân mây vắng, Người ấy sang sông đứng ngóng đò. Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi! Người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa... vỡ? Tựa trái tim phai, tựa máu hồng? Tác giả: TKKH Cha tôi.::Lê Đạt::. Đất quê cha tôi đất quê Đề Thám Rừng rậm sông sâu Con gái cũng theo đòi nghề võ Ngày nhỏ cha tôi dẫn đầu lũ trẻ đi chăn trâu Phất ngọn cờ lau Vào rừng Na Lương đánh trận Mơ làm Đề Thám Lớn lên, cha tôi đi dạy học Gối đầu trên cuốn Chiêu hồn nước Khóc Phan Chu Trinh Như khóc người nhà mình Ôm mộng bôn ba hải ngoại Lênh đênh khói một con tàu Sớm tối ngâm nga mấy vần cảm khái Đánh nhau với Tây Bỏ việc lang thang vào Nam ra Bắc Cắt tóc đi tu nhưng quá nặng nghiệp đời Gần hai mươi năm trời Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng Dạy tôi làm thơ, ước mơ, hi vọng Những câu Kiều say sưa đưa cuộc đời bay bổng Tiếng võng trưa hè mênh mông Phong trần mài một lưỡi gươm Những phường giá áo túi cơm sá gì. Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó Cuộc đời chợ đen chợ đỏ Thù hằn con người "Muốn sống thanh cao đi lên trời mà ở Mày đã quyết kiêu căng Níu lấy cái lương tâm gàn dở Dám không tồi như chúng tao Suốt đời mày sẽ khổ". Quan lại trù cha tôi cứng đầu cứng cổ Người "An Nam" dám đánh "ông Tây" Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày Chửi mèo, mắng chó "Cũng là chồng là con Chồng người ta khôn ngoan Được lòng ông tuần ông phủ Mang tiền về nuôi vợ". Bát đĩa xô nhau vỡ Cha tôi nằm thở dài Cha nhịn đi cho đỡ Anh em tôi, bỏ cơm Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn Trời mùa đông trăng sáng Sao nở như hoa Không biết Ngưu Lang trên kia Có bao giờ cãi Chức Nữ. Rồi cha tôi lui tới nhà quan tuần, quan phủ Lúc về, gặp tôi đỏ mặt quay đi Một hôm, tôi thấy chữ R.O treo ngoài cửa Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa Người còn bận đếm tiền ghi sổ Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ Một mình uống rượu say Ngâm mấy câu Kiều, ôm mặt khóc Tỉnh dậy lại loay hoay ghi sổ đếm tiền Hai vai nhô lên Đầu lún xuống Như không mang nổi cuộc đời Bóng in tường vôi im lặng Ngọn đèn leo leo ánh sáng Bóng với người như nhau Mùi ẩm mốc, tiếng mọt kêu cọt kẹt Ở chân bàn hay ở cha tôi? Cuộc sống hàng ngày nhỏ nhen tàn bạo. Rác rưởi gia đình miếng cơm manh áo Tàn phá con người. Những mơ ước thời xưa như con chim gẫy cánh Rũ đầu chết ngạt trong bùn Năm tháng mài mòn bao nhiêu khát vọng. Cha đã dạy con một bài học lớn Đau thương kiên quyết làm người. Không nên lùi bước cuộc đời phải thắng. 7 - 1956 ---------------------------------- Mẹ và Quả.::Nguyễn Khoa Điềm::. Những mùa quả mẹ tôi hái được Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng Những mùa quả lặn rồi lại mọc Như mặt trời, khi như mặt trăng Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên Còn những bí và bầu thì lớn xuống Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi. Và chúng tôi, một thứ quả trên đời Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi Mình vẫn còn một thứ quả non xanh? ---------------------------------- Núi Mường Hung dòng sông Mã.::Cầm Giang::. Anh là núi Mường Hung Em là dòng sông Mã Sông nhiều rêu, nhiều cá Núi nhiều thú, nhiều măng Chiều bóng anh che sông Sớm mắt em long lanh Sáo cành cây ạnh thổi vang lanh lảnh Gió lùa qua miệng anh lại mỉm cười Rộn ràng em thuyền độc mộc ngược xuôi Như trăm nỗi băn khoăn khi đến tuổi Nếu trời làm em sóng nổi Anh ngả mình ngăn lại lúc phong ba Em là búp bông trắng Anh là ngọn lúa vàng Thi nhau lớn đẹp nương Toả mùi thơm cùng nghe chim hót Em cứ về nhà trước Đợi anh ở bên sông Anh làm no lòng mương Em làm vui ấm bản Nếu con gấu giẫm gãy cành bông trắng Lá lúa anh sẽ cứa đứt chân Nếu lúa này chuột, khỉ dám đến ăn Sợi bông em sẽ bay mù mắt nó Anh là rừng thẳm Em là suối sâu Cây rừng anh làm cầu Bắc ngang lên dòng suối Hoa sim nở đỏ chói Soi bóng xuống lòng em Nếu hùm về, suối em thành thác Nếu sói về, rừng anh sẽ thành chông Quyết chẳng chịu đau lòng Đời chúng ta rừng núi Suối em phá tan bóng tối Rừng anh chặn lại bão dông Để anh lớn mãi thành núi Mường Hung Em ngoan chảy thành dòng sông Mã. 2-1953 ---------------------------------- Mắt Buồn.::Bùi Giáng::. Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu, bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con Chiều.::Hồ Dzếch::. Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày Tiếng buồn vang trong mây. Chim rừng quên cất cánh Gió say tình ngây ngây Có phải sầu vạn cổ Chất trong hồn chiều nay? Tôi là người lữ khách Màu chiều khó làm khuây Ngỡ lòng mình là rừng Ngỡ hồn mình là mây Nhớ nhà châm điếu thuốc Khói huyền bay lên cây... ---------------------------------- Thăm mả cũ bên đường.::Tản Đà::. Chơi lâu nhớ quê về thăm nhà, Đường xa, người vắng, bóng chiều tà. Một dãy lau cao làn gió chạy, Mấy cây thưa lá sắc vàng pha. Ngoài xa trơ một đống đất đỏ, Hang hốc đùn lên đám cỏ gà. Người nằm dưới mả, ai ai đó? Biết có quê đây hay vùng xa? Hay là thuở trước kẻ cung đao Hám đạn liều tên quyết mũi dao, Cửa nhà xa cách, vợ con khuất, Da ngựa gói bỏ lâu ngày cao? Hay là thuở trước kẻ văn chương Chen hội công danh nhỡ lạc đường, Tài cao phận thấp, chí khí uất, Giang hồ mê chơi quên quê hương? Hay là thuở trước khách hồng nhan Sắc sảo khôn ngoan đất trời ghen, Phong trần xui gặp bước lưu lạc, Đầu xanh theo một chuyến xuân tàn? Hay là thuở trước khách phong lưu Vợ con đàn hạc đề huề theo, Quan san xa lạ đường lối khó Ma thiêng nước độc phong sương nhiều? Hay là thuở trước bậc tài danh Đôi đôi lứa lứa cũng linh tinh Giận duyên tủi phận, hờn ân ái Đất khách nhờ chôn một khối tình? Suối vàng sâu thẳm biết là ai? Mả cũ không ai kẻ đoái hoài! Trải bao ngày tháng trơ trơ đó, Mưa dầu nẵng dãi, trăng mờ soi! Ấy thực quê hương con người ta Dặn bảo trên đường những khách qua: Có tiếng khóc eo thời có thế, Trăm năm ai lại biết ai mà? ---------------------------------- Tây tiến.::Quang Dũng::. Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi! Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong đêm hơi Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây súng ngửi trời Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời! Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói Mai Châu mùa em thơm nếp xôi Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa Tây tiến đoàn quân không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành Tây tiến người đi không hẹn ước Đường lên thăm thẳm một chia phôi Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi. Phù Lưu Chanh - 1948 ---------------------------------- Lên Côn Sơn.::Khương Hữu Dụng::. Lên đỉnh Côn Sơn tìm Nguyễn Trãi Trên đầu xanh ngắt một bầu không Bàn cờ thế sự quân không động Mà thấy quanh mình nỗi bão dông ---------------------------------- Đò lèn.::Nguyễn Duy::. Thuở nhỏ tôi ra Cống Na câu cá níu váy bà đi chợ Bình Lâm bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần Thuở nhỏ tôi lên chơi đền cây Thị chân đất đi đêm xem lễ Đền Sòng. mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng. Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan bà đi gánh chè xanh Ba Trại Quán cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn Tôi trong suốt giữa đôi bờ hư thực giữa bà tôi và tiên phật thánh thần cái năm đói củ giong riềng luộc sượng. cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm Bom Mỹ giội nhà bà tôi bay mất đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn? Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi Khi tôi biết thương bà thì đã muộn Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi! 9-1982 ---------------------------------- Cô bộ đội ấy đã đi rồi.hạm Tiến Duật::. Cô bộ đội ấy đã đi rồi Chuyển đơn vị vào vùng rừng trong ấy Em gái đi, các anh ở lại Biết đến bao giờ mới được gặp nhau Lũng thì thẳm mà rừng thì sâu Để hun hút nhớ nhau biền biệt Bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu bạn bè thân thiết Xa nhau như xa nhau hôm nay Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay Nước mắt dễ lây mà rừng thì lặng quá Anh biết rồi bao nhiêu vất vả Tháng năm dài cùng nhau đi qua Để sáu bảy năm em gái xa nhà Hăm bảy tuổi chuyện chồng con chưa nói Cả một thời trẻ trung sôi nổi Ở bên nhau bếp lửa giữa rừng xa Nhớ nhau, nhớ nhau ở giữa rừng già Ngón tay nóng cầm viên thuốc mát Cái đêm đói ngồi nghe chim đắp tát Con chó vàng cọ chân em đòi ăn Nhớ nhau, nhớ nhau những buổi mưa dầm Căn nhà dột tóc em ướt hết Anh ngồi nghĩ gì em chẳng biết Cứ hát tràn những câu hát bâng quơ Nhớ trưa đỉnh đèo ta đứng ngẩn ngơ Nhìn mây trắng chân trời ngỡ biển Biển Đông thì xa, biết ta nhìn chẳng đến Nhưng em vui anh kể chuyện em nghe Trưa vác gạo ta dừng bên khe Một đoàn tù binh đi qua đang đứng ngó Bên những thằng người áo quần loang lổ Bóng em lồng bóng suối trong veo Lúc ấy lòng anh biết mấy tự hào Tự hào vì có em ở đây, tự hào vì đất nước Ở đây màu hồng xiết bao thân thuộc Xao xuyến lòng anh, xao xuyến bạn bè Đến chào anh sáng mai em đi Như ngày nào chào bà con hàng xóm Sự xa cách nhỏ trong sự xa cách lớn Một cuộc chia tay trong triệu cuộc chia tay Rồi ngày mai xa vắng nơi đây Em lại có bao nhiêu đồng đội mới Trong chiến tranh một khát khao sôi nổi Là nhân dân đoàn tụ muôn đời Cô bộ đội ấy đã đi rồi ---------------------------------- Nguyệt cầmXuân Diệu::. Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân. Mây vắng trời trong đêm thủy tinh Lung linh bóng sáng bỗng run mình Vì nghe nương tử trong câu hát Đã chết đêm rằm theo nước xanh. Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời, Đàn ghê như nước, lạnh trời ơi... Long lanh tiếng sỏi vang vang hận Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người... Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề... Sương bạc làm thinh, khuya nín thở Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê ---------------------------------- Anh đừng khen emLâm Thị Mỹ Dạ::. Lần đầu khi mới làm quen Anh khen cái nhìn em đẹp Trời mưa òa cơn nắng đến Anh khen đôi má em hồng Gặp người tàn tật em khóc Anh khen em nhạy cảm thông Thấy em sợ sét né giông Anh khen sao mà hiền thế Thấy em nâng niu con trẻ Anh khen em thật dịu dàng Khi hôn lên câu thơ hay Ấp trang sách vào mái ngực Em nghe tim mình thổn thức Thương người làm thơ đã mất Trái tim giờ ở nơi đâu Khi đọc một cuộc đời buồn Lòng em xót xa ấm ức Anh khen em cảm xúc Và bao điều nữa...Anh khen Em sợ lời khen của anh Như sợ đêm về trời tối Nhiều khi ngồi buồn một mình Trách anh sao mà nông nỗi Hãy chỉ cho em cái kém Ðể em nên người tốt lành Hãy chỉ nơi anh cái xấu Ðể em chăm chút đời anh Anh ơi anh có biết không Vì anh em buồn biết mấy Tình yêu khắt khe thế đấy Anh ơi anh đừng khen em ---------------------------------- Đường Về quê mẹ.::Đoàn Văn Cừ::. U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân, Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần, Lại dẫn chúng tôi về nhận họ Bên miền quê ngoại của hai thân. Tôi nhớ đi qua những rặng đề, Những dòng sông trắng lượn ven đê . Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp, Người xới cà, ngô rộn bốn bề . Thúng cắp bên hông, nón đội đầu, Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu Trông u chẳng khác thời con gái Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au . Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng, Đoàn người về ấp gánh khoai lang, Trời xanh cò trắng bay từng lớp, Xóm chợ lều phơi xác lá bàng. Tà áo nâu in giữa cánh đồng, Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng. Bóng u hay bóng người thôn nữ Cúi nón mang đi cặp má hồng. Tới đường làng gặp những người quen. Ai cũng khen u nết thảo hiền, Dẫu phải theo chồng thân phận gái Đường về quê mẹ vẫn không quên ---------------------------------- Ðời Phiêu Lãng
------Hàn Mặc Tử
Mây trắng ngang trời bay vẩn võ
Ðời anh lýu lạc tự bao giờ
Ði ði... ði mãi nõi vô ðịnh
Tìm cái phi thýờng cái ýớc mõ.
Ở chốn xa xôi em có hay
Nắng mýa ðã trải biết bao ngày
Nụ cýời ý vị nhý mai mỉa
Mỉa cái nhân tình lúc ðổi thay.
Trên ðời gió bụi, anh lang thang
Bụng ðói nhý cào lạnh khớp rãng
Không có nhà ai cho nghỉ býớc
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang
Ban ðêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Ðến sáng hôm sau anh cất býớc
Ra ði với cái mộng chýa thành
Quê hương---------Giang NamThuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ "Ai bảo chăn trâu là khổ'' Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao Những ngày trốn học Đuổi bướm cầu ao Mẹ bắt được... Chưa đánh roi nào đã khóc! Có cô bé nhà bên Nhìn tôi cười khúc khích... Cách mạng bùng lên Rồi kháng chiến trường kỳ Quê tôi đầy bóng giặc Từ biệt mẹ, tôi đi Cô bé nhà bên (có ai ngờ!) Cũng vào du kích Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!) Giữa cuộc hành quân không nói được một lời Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi... Hòa bình tôi trở về đây Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày Lại gặp em Thẹn thùng nép sau cánh cửa Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!) Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi Em để yên trong tay tôi nóng bỏng... Hôm nay nhận được tin em Không tin được dù đó là sự thật Giặc bắn em rồi, quăng mất xác Chỉ vì em là du kích, em ơi! Đau xé lòng anh, chết nửa con người! Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm Có những ngày trốn học bị đòn, roi Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất Có một phần xương thịt của em tôi. |
Tuyển tập thơ Xuân Diệu
Dành cho những người yêu thơ Xuân Diệu.
Tác giả: Xuân Diệu Sương nương theo trăng ngừng lưng trời Tương tư nâng lòng lên chơi vơi ... Tên thật là Ngô Xuân Diệu, sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916 tại Tuy Phước, tỉnh Bình Định cũ, nơi cha là Ngô Xuân Thọ vào dạy học và kết duyên với mẹ là Nguyễn Thị Hiệp. Xuân Diệu sau ra Hà Nội học; 1938-1940 ông và Huy Cận ở gác 40 Hàng Than. Ông tốt nghiệp kỹ sư canh nông năm 1943. Ông mất ngày 18 tháng 12 năm 1985. Xuân Diệu viết nhiều, có khoảng 450 bài thơ. Một số lớn chưa được xuất bản. Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Thơ Thơ 1938), Gửi Hương Cho Gió (1945), Ngọn Quốc Kỳ (1945), Một Khối Hồng (1964), Thanh Ca (1982), Tuyển Tập Xuân Diệu (1983); truyện ngắn Phấn Thông Vàng (1939); và nhiều bút ký, tiểu luận, phê bình văn học. Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ Mới. Ông mang ngọn gió rạo rực, thiết tha, nồng cháy, khao khát yêu thương đến cho thi ca. Thơ Xuân Diệu là "vườn mơn trớn", ca ngợi tình yêu bằng muôn sắc điệu, âm thanh và hương vị trong Thơ Thơ, pha lẫn chút vị đắng cay trong Gửi Hương Cho Gió. Nhiều câu nhiều bài chịu ảnh hưởng từ thi ca lãng mạn Pháp. Ý ThuNhững chút hồ buồn trong lá rụng Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng Chẳng hái mà hoa cũng hết dần Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve Thế mà ve đã tắt theo hè Chắc rằng gió cũng đau thương chứ Gió vỡ ngoaì kia ai có nghe? Hôm nay tôi đã chết theo người Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ Cách xa chôn hết nhớ thương rồi Yên vui xây dựng bởi nguôi quên Muốn bước trong đơì phải dậm trên Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng Nhưng hoa có thể cứ lâu bền Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi ? Đã xa, sao lại hứa yêu hoài Thực là dị quá mà tôi nữa! Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai? Bến Thần TiênXin em nói với thời gian Ghé thuyền chở hộ ta sang bến thần Lên bờ vừa mới đặt chân Nước non đâu bỗng trong ngần gần xa Quanh mình cũng chỉ có ta Sao nghe nhân loại hòa ca với mình Không hoa, cũng chẳng lá cành Mà sao em đã tạo thành sắc duyên Tạo hình gió thoảng, trăng lên Hoa bên bờ suối, mây trên đá gành Một mình em sáng tạo anh Một mình em sáng tạo thành đôi ta Thời gian rót xuống dần dà Một bình êm dịu bao la đất trời Trảo bao đau khổ trong đời Mới dành cho phút được ngồi bên em ----------------------------------------------------- Đơn SơEm nói trong thư: "Mấy bữa rày, "Sao mà bươm bướm cứ đua bay; "Em buồn em nhơ, chao ơi em nhớ! "Em gọi thầm anh suốt cả ngày. "Ngoài ấy vui không, anh của em? "Trong này đã có nắng vàng êm; "Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa, "Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im. Mùa xuân khó chịu quá đi thôi! "Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi, "Chim hót xui em nghe quạnh quẽ: "- Hay là anh đã bỏ em rồi?" Ồ! Mới nghiêng mình xem nước trong Vui mừng em thấy má em hồng..." Em tôi ăn nói vô duyên quá! Em đốt lòng anh, em biết không? ------------------------------------------------- Vì sao???Bữa trước riêng hai dưới nắng đào Nhìn cô tôi muốn hỏi "vì sao?" Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp Một thoáng cười yêu thỏa khát khao Vì sao giáp mặt buổi đâu tiên Tôi đã đày thân giữa xứ phiền Không thể vô tình qua trước cửa Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? Ai đem phân chất một mùi hương Hay bản cầm ca tôi chỉ thương Chỉ lặng chuồi theo dòng cảm xúc Như thuyền ngư phủ lạc trong sương Làm sao cắt nghĩa được tình yêu Có nghĩa gì đâu một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu Cô hãy là nơi mấy khóm dừa Dầm chân trong nước đứng say sưa Để tôi là kẻ qua sa mạc Tạm lánh hè gay; thế cũng vừa Rồi một ngày mai tôi sẽ đi Vì sao ai nỡ hỏi làm chi! Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ lắm Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì. ------------------------------------------ Dại khờNgười ta khổ vì yêu không phải cách, Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người. Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi, Người ta hổ vì xin không phải chỗ. Đường êm qúa, ai đi mà nhớ ngó Đến khi hay, gai nhọn đà vào xương. Vì thả lòng không kiềm chế dây cương, Người ta khổ vì lui không được nữa. Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa; những tim không, mà tưởng tượng tràn đầy. Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây, Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất. Người ta khổ vì cố chen ngõ chật, Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào. Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao, Không muốn chữa, không chịu lành thú độc ----------------------------------------------------------- Rạo RựcTơ Liễu dong gần tơ liễu êm Bướm bay lại sánh bướm bay kèm Ngàn đôi chim hót - chàng trai ấy Không có người yêu để gọi "em" Mặt trời vừa mới cưới trời xanh, Duyên đẹp hôm nay sẽ tốt lành Son sẻ trời như mười sáu tuổi Má hồng phơn phớt, mắt long lanh. Có lẽ chàng tơ đến tuổi rồi, Ra đường ngỡ gặp dáng hoa khôi, Uống cho áo mới mừng xuân rộn! Ai đợi chàng đâu. Chỉ nắng cời. Ghen tuông nhìn chạnh gió chen cây Chim lẻo không im. Liễu cứ gầy Và các môi hoa như sắp nói: "ái tình đẹp tựa chúng em đây". Đôi mắtMỗi lúc anh đi xa Anh nhớ nhiều đôi mắt Cái con mắt lá răm Dài, thanh, đen, sáng, sắc. Đôi mắt nghĩ đâu ấy Như chẳng nhìn thấy ai Mắt một mí thương lắm Sâu cho anh ngắm hoài. Đôi mắt của hồn em Anh yêu, không hiểu hết Ôi đôi mắt em hiền Khi anh ghen, thấy ác. Khi em đi làm việc, Anh ngồi viết ở nhà Mong đến trưa, đến tối Mắt em về từ xa. Có lúc em tức anh Ứa giọt châu nơi mắt, Anh biết tội của mình Thương em như dao cắt. Anh đi xa anh nhớ Đôi mắt ấy như gần Dẫu có muôn sao nở Không bằng đôi mắt thân. ------------------------------------------- Giọng nóiEm ngồi ríu rít ở sau xe, Em nói, lòng anh mãi lắng nghe Thỉnh thoảng tiếng cười em lại điểm Đời vui khi được có em kề, Ôi giọng sao mà rất mến thương Êm như giếng mát đến soi gương. Dù ai tốt tiếng như ca hát Cũng chẳng bằng em giọng nói thường. Gió thổi nhiều khi giọng nói bay Không cần nghĩa chữ vẫn nghe hay. Sau xe, những tiếng em phơ phất Cởi hết ưu phiền gởi gió mây. Ước được ngàn năm nghe giọng ấy, Đèo em đi mãi cuối không gian! _Và khi không nói, em im lặng Anh vẫn nghe hay tựa tiếng đà. ---------------------------------------- Tình Thứ NhấtAnh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em, kèm với một lá thư. Em không lấy, và tình anh đã mất. Tình đã cho không lấy lại bao giờ. Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo. Tình thì buồn như tất cả chia ly. Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áọ Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi. Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại Tới bên em, chờ đợi mãi không về. Em đã xé lòng non cùng giấy mới, -- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê. Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá, Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa; Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã. Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà. Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm. Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm. Đôi tay yêu không được nắm bao giờ. Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ. Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao ! Mắt không ướt , nhưng bao hàng lệ rỏ. Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào. Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch, Xuân đầu muà trong sạch vẻ đơn sơ. Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch; Sương nguyên tiêu , trời đất cũng chung mờ. Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi. Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em , nên anh đã mất rồi. ------------------------------------------------ Xa CáchCó một bận, em ngồi xa anh quá, Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn . Em xích gần thêm một chút: anh hờn . Em ngoan-ngoãn xích gần thêm chút nữa . Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã Đến kề anh, và mơn trớn: "Em đây !" Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay . Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm ! Ôi trời xa, vừng trán của người yêu ! Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng. Dầu tin tưỡng: chung một đời, một mộng. Em là em; anh vẫn cứ là anh . Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật . Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ . Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió, Anh muốn vào dò xét giấc em mơ . Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ, Cũng như em giấu những điều quá thực ... Hãy sát đôi đầu ! Hãy kề đôi ngực ! Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài ! Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai ! Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt ! Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng Trong say-sưa, anh sẽ bảo em rằng : "Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !" _________________ YêuYêu là chết trong lòng một ít Vì mấy khi yêu mà đã được yêu Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! - Yêu, là chết trong lòng một ít Học lạc lối giữa u sầu mù mịt Những người si theo dõi dấu chân yêu Và cảnh đời là sa mạc cô liêu Và tình ái là sợi dây vấn vít Yêu, là chết ở trong lòng một ít Đa tình - Xuân DiệuYêu là chết ở trong lòng một ít Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu . Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu ; Người ta phụ , hoặc thờ ơ , chẳng biết ... Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt . Tưởng trăng tàn , hoa tạ với hồn tiêu , Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu ! Yêu , là chết ở trong lòng một ít . Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt , Những người ai theo dõi dấu chân yêu ; Và cảnh đời là sa mạc cô liêu . Và tình ái là sợi dây vấn vít . Yêu , là chết ở trong lòng một ít . *********** Tình Thứ NhấtAnh chỉ có một tình yêu thứ nhất Anh cho em kèm với một lá thư Em không lấy , và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo Tình thì buồn như tất cả chia ly . Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi Lòng e thẹn cũng theo tờ vụn dại Tôi bên em , chờ đợi mãi không về Em đã xé lòng non cùng giấy mới Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê Cũng may mắn , lòng anh còn trẻ quá Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa ; Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã, Anh lại còn yêu, bông lựu , bông trà. Nhưng giây phút dù say hoa bướm thắm Ðã nghìn lần anh bắt được anh mơ Ðôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm Ðôi tay yêu không được nắm bao giờ Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi nhỏ tuổi Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao ! Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rõ Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch, Xuân đầu mùa trong sạch vẽ ban sợ Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch ; Sương nguyên tiêu , trời đất cũng chung mờ. Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôị Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em , nên anh đã mất rồi Chỉ Ở Lòng TaChỉ là gió, nhưng lòng tôi thả bướm Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan Chỉ là tình; nhưng tôi rất mê man Gồm vũ trụ gửi nơi hình cẩm thạch Cuộc đời cũng đìu hiu như dặm khách Mà tình yêu như quán trọ bên đường Mái tranh tàng đỡ rét một đêm sương Vò nước lã mát xoàng đôi buổi nắng Nhà quê kiểng có đâu cơm gạo trắng Thân lữ cô, đừng giận quán tranh nghèo Ta chỉ giàu những của sẵn mang theo Giữa hiu quạnh, được nghỉ nhờ đã quý Thiên đường cũng ở trong rương hành lý Muốn say sưa, phải đem sẵn rượu nồng Muốn êm đềm, phải có sẵn gối bông Muốn mơ mộng, phải sẵn trầm, sẵn nhạc Tôi vốn biết cuộc đời thường đạm bạc Nên mang theo từng suối rượu, nguồn tình Đem mến yêu làm cho cảnh thêm xinh Cứ phong nhã để cho người bớt tục Để lây lửa chuyển những lòng giá đúc Phải ấm lên vì bắt chước tôi nồng Để bừng tia trong những mắt tê đông Và gợi nhịp khiến hồn lười phải thức Để giục tiếng chim của niềm rạo rực Đểthay cánh rụng của nỗi phai tàn Để tươi cười mà âu yếm nhân gian Tôi có sẵn một mặt trời giữa ngực.. Chiều(Thơ Tặng Nguyễn Khắc Hiếu )Hôm nay trời nhẹ lên cao, Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn... Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương. Phất phơ hồn của bông hường, Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng. Nghe chừng gió ý' qua sông, E bên lau lách thuyền không vắng bờ Không gian như có dây tơ Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn Gửi Hương Cho gióBiết bao hoa đẹp trong rừng thẳm Đem gởi hương cho gió phụ phàng ! Mất một đời thơm trong kẽ núi, Không người du tử đến nhằm hang. Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều, Là truyền tin thắm gọi tình yêụ Songle hoa đợi càng thêm tủi, Gió mặc hồn hương nhạt với chiềụ Tản mác phương ngàn lạc gió câm Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm, Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá, Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm. Tình yêu muôn thuở vẫn là hương; Biết mấy lòng thơm mở giữa đường Đã mất tình yêu trong gió rủi, Không người thấu rõ đến nguồn thương ! Thiên hạ vô tình nhận ước mơ Nhận rồi không hiểu mộng và thợ.. Người si muôn kiếp là hoa núi Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ Dối TráNói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan ? Tất cả tôi rung rẩy tựa dây đàn Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ, Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu Toi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu, Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa Tưởng gần tàn.-Yêu ? yêu nhau ? làm chi nữa ! Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi; Tôi như chiếc thuyềnhư, hư, không bến đỗ; Tôi là một con chim không tổ, Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi, Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi, Để tự nhủ : "ta được yêu đấy chứ". Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn; Mà người thì,lơ đãng, dậm trên buồn, Bân đi hái những cành vui xanh thắm. Tôi biếtt lắm, trời ơi, tôi biết lắm ! Hỡi lòng dạ xâu xa như vực thẳm ! Tôi biết rằng người nói-vậy cười-chơi, Tiếng đã làm tôi tê tái cả người, Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng, Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng. Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau, Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu, Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ. Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương. Và như màu theo nắng nhạt, như hương Theo gió mất, tình người đành tản mác. Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, Trái tim buồn như một bãi tha ma, Gượng mỉm cười : "Người quên nghĩ rằng ta Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội". Vì khốn nỗi ! tôi vẫn còn tin mãi Sự nhầm kia; tôi không thể không yêụ Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều : Khi người nói, tiếng người êm ái quá ... Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa, Tay vô tình gây một đám cháy to : Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò, Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm Đương rạo rực, thì thào, rối rắm Ngập lòng tôị-Mà ai ngó tới đâu : Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm ! Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng Chịu mối tình gây lại bởi tay ai, Không cần xin, không trách móc, vì-ôi ! Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏị Cứ như thế cho đến giờ đen tối Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô, Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh, Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vuị Không thấy người bằng không thấy mặt trời, Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới Của sầu tủị. Nhưng, hỡi người yêu hỡi ! Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi; Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi, Mơ ước tới, mà chán chường cũng lạị Và mơn trớn cả một kho ân ái, Tôi một mình đối diện với tình không Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng Muộn MàngAnh biết yêu em đã muộn màng Nhưng mà ai cưỡng được tình thương! Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc Anh chỉ xin về một chút thương. Một chút hương phai của ái tình Mà em không thể gửi cùng anh; Để lòng ướp với tình phai ấy Anh tưởng từ đây bớt một mình. Mắt ướt trông nhau, lệ muốn tuôn, Gượng cười anh phải khóc thầm luôn : Em là người của ai ai đấy, Lưu luyến chi nhau để xót buồn. Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay : Bao giờ có được người yêu dấu! Chất chức trong lòng vạn đắng caỵ Anh chỉ là con chim bơ vơ Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa Qua gần tổ ấm đôi chim bạn, Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa Số anh là khổ, phận anh là Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực : Đem ái tình dâng kẻ phụ tạ Chưa đi mà đã cách xa nhau, Lúc biệt ly rồi, xa đến đâủ Thôi hãy để anh đi hốt hoảng, Gấp đem thương nhớ khuất mây mù. Thôi hãy để anh đi thất thơ Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to Đánh vào thân thể run như sậy - Tôi chẳng cần ai thương hại chọ Nói Tào LaoNếu anh chết thử vài năm. Để xem em đứt ruột tằm ra saỏ Để xem nỗi qúy niềm yêu Một lần cuối rốt bao nhiêu mặn nồng? Sống cho tốt đẹp với lòng, Chết thôi nước mắt ròng ròng làm chi! Anh buồn anh bỏ anh đi, Em còn sống đó vui chi một mình! Muôn năm ước hẹn nghĩa tình, Một giờ sao bỗng lạ mình lạ ta! Sống mà cách biệt, chia xạ Thôi anh chết thử xem ra thế nàỏ Tiếc em, anh nói tào lao Em ơi, chớ thấy máu đào ở trong! Nụ Cười XuânGiữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trờị Sao buổi đầu xuân êm ái thế ! Cánh hồng kết những nụ cười tươị Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao Cây vàng rung nắng , lá xôn xao; Gió thơm phơ phất bay vô ý Đem đụng cành mai sát nhánh đàọ Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều Bên màu hoa mới thắm như kêu; Nỗi gì âu yếm qua không khí, Như thoảng đưa mùi hương mến yêụ Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe Nhạc thầm lên tiếng hát say mê; Mùa xuân chín ửng trên đôi má Xui khiến lòng ai thấy nặng nề ... Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người Chưa từng hẹn đến, - giữa xuân tươi Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy Thiếu nữ làm duyên đứng mỉm cười Áo em để lại dáng hình
Treo trên mắc áo cho mình thấy thươngĐôi vai nho nhỏ bình thường Khuỷu tay áo gợi hình xương tay gầy. Sờn sờn đôi chỗ đâu đây. Áo em nhuộm chắc, xanh tày biển xa, Mấy khuy cúc áo thật thà. Ngắn rồi - em để về nhà mặc thêm. Áo nhìn anh thật thương em Hiểu còn gian khổ cho nên tay gầy. Áo em gần với anh thay! Những khi khoai sắn là ngày cùng nhau. Áo em thoang thoảng hoa câu Áo em say đắm một màu trầm hương Áo em ngày nhớ đêm thương Áo em chín nắng mười sương anh chờ Bên Ấy Bên NàyLòng ta trống lắm, lòng ta sụp Như túp nhà không, bốn vách xiêu Em chẳng cứu giùm, em bỏ mặc Mưa đưa ta đến bến đìu hiu Em ở bên mình : ta ngó say ; Song le bên ấy với bên này Cũng xa như những bờ xa cách Không có thuyền qua, không cánh bay . Ta thấy em xinh, khẽ lắc đầu Bởi vì ta có được em đâu ! Tay kia sẽ ấp nhiều tay khác Môi ấy vì ai sẽ đượm màu . Họ sẽ ôm em với cánh tay Và em yêu họ đến muôn ngày Thôi rồi ! Em chẳng thờ ơ nữa Như đối cùng ta tự bấy nay . Như đối cùng ta giữ cảnh mưa Mà lòng không hiểu, trán bơ vơ Không tăng âu yếm trong câu nói Trong mắt còn nguyên vẽ hững hờ Bến Thần TiênXin em nói với thời gian Ghé thuyền chở hộ ta sang bến Thần. Lên bờ vừa mới đặt chân Nước non đâu bỗng trong ngần gần xa. Quanh mình cũng chỉ có ta Sao nghe nhân loại hòa ca với mình Không hoa, cũng chẳng lá cành, Mà sao em đã tạo thành sắc duyên Tạo hình gió thoảng, trăng lên Hoa bên bờ suối, mây trên đá gành. Một mình em sáng tạo anh Theo em, anh sáng tạo thành đôi ta. Thời gian rót xuống dần dà Một mình êm dịu bao la đất trời Trải bao đau khổ trong đời Mới dành cho - phút được ngồi - bên em Biệt Ly Êm Ái( Thơ Tặng Nguyễn Xuân Khoát )Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầụ Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút, Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút... Người lặng im, và tôi nói bâng quơ, Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ, Một bài thơ mênh mông như vũ tru, Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ. Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu, Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầụ Tình yêu bảo : "Thôi các ngươi đừng khóc, Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc !! " Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau, Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đaụ Buồn TrăngGió sáng bay về, thi sĩ nhớ; Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng. Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc; Đêm ngọc tê ngời men với tợ.. Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời, Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi, Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết. Trong suốt không gian, tịch mịch đờị Gió nọ mà baylên lên nguyệt kia, Thêm đêm sương lạnh xuống đầm đìạ Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ, Hoa bưởi thơm rồi : đêm đã khuya Đây mùa thư tớiRặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới - mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng. Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa mầu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá ... Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ ... Non xa khởi sự nhạt sương mờ ... Đã nghe rét mướt luồn trong gió ... Đã vắng người sang những chuyến đò ... Mây vẩn từng không chim bay đi, Khí trời u uất hận chia lỵ ít nhiều thiếu nữ buồn không nói Tựa cửa nhìn ra, nghĩ ngợi gì. Lời kĩ nữKhách ngồi lại cùng em trong chốc nữa; Vội vàng chi, trăng lạnh quá, khách ơị Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời; Khách không ở, lòng em cô độc quá. Khách ngồi lại cùng em ! Đây gối lả, Tay em đây mời khách ngả đầu say; Đây rượu nồng. Và hồn của em đây, Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử. Chớ đạp hồn em ! Trăng từ viễn xứ Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn. Gió theo trăng từ biển thổi qua non; Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn. Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn, Chớ để riêng em phải gặp lòng em; Tay ái ân du khách hãy làm rèm, Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng. Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng, Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành; Vì mình em không được quấn chân anh, Tóc không phải những dây tình vướng víụ Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo; Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương dạ Người giai nhân: bến đợi dưới cây già, Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt. Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt. Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơị Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi, Gỡ tay vướng để theo lời gió nước. Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt. Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôị Du khách đi Du khách đã đi rồị Tương tư chiềuBữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm , Anh nhớ em , em hỡi ! Anh nhớ em . Không gì buồn bằng những buổi chiều êm , Mà ánh sáng nhoà dần cùng bóng tối . Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối ; Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành ; Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ . Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ . Thôi hết rồi ! Còn chi nữa đâu em ! Thôi hết rồi , gió gác với trăng thềm , Với sương lá rụng trên đầu gần gũi . Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi . (Được giận hờn nhau ! Sung sướng bao nhiêu !) Anh một mình , nghe tất cả buổi chiều Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh . Anh nhớ tiếng . Anh nhớ hình . Anh nhớ ảnh . Anh nhớ em , anh nhớ lắm ! Em ơi ! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi , Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời , Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm . Em ! xích lại ! và đưa tay anh nắm ! Gió bao lần, từng trận nhớ thương đi, -Mà kỷ niệm ôi, còn gọi ta chi ... Vội vàngTôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đị Của ong bướm này đây tuần tháng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si; Và này đây ánh sáng chớp hàng mi, Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoaì xuân. Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian; Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt .... Con gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ? Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữạ.. Mau đi thôi ! Mùa chưa ngả chiều hôm, Vô biênNhư kẻ hành nhân quáng nắng thiêu, Ta cần uống ở suối thương yêu; Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn, Sóng mắt, lời môi, nhiều thật nhiều ! Chớ nên tiết kiệm, hỡi nàng tiên ! Ta được em chăng, lại mất liền : Với bạn ân tình hay với cảnh, Nơi nào ta cũng kiếm vô biên. Những phen reo hót, những cơn say, Những lúc mây đen ám mặt mày, Là lúc rời xa muôn thế giới Đến vờn trong dạ cánh chim baỵ.. Trời cao trêu nhử chén xanh êm; Biển đắng không nguôi nỗi khát thèm. Nên lúc môi ta kề miệng thắm Trời ơi, ta muốn uống hồn em ! Viễn kháchĐương lúc hoàng hôn xuống, Là giờ viễn khách đi Nước đượm màu ly biệt, Trời vương hương biệt ly! Mây lạc hình xa xôi Gió than niềm trách móc. Mây ôi và gió ôi! Chớ nên làm họ khóc. Mắt nghẹn nhìn thâu dạ; Môi khô hết níu lời ... Chân rời, tay muốn rã ... Kẻ khuất ... kẻ trông vời ... Hôm nào như hôm qua Má kề trên gối sánh ? Anh đi, đường có hoạ.. Tôi nằm trong tuổi lạnh, Buổi chiều ra cửa sổ Bóng chụp cả trời tôi ! - Ôm mặt khóc rưng rức Ra đi là hết rồi Hôn~~~~~~~~Trời ơi, ôm lấy say sưa Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng Hôn em nước mắt chảy ròng Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ. Em hôn anh suốt một giờ, Anh hôn em mấy cho vừa lòng đaụ Sao mà chia cách giữa xa nhau Để cho tháng thảm ngày sầu thế em? Chao ôi mãi mãi mất tìm, Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về. Hôn em ngàn thuở chưa xuệ Ấp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh. Chiêm bao mà chẳng mơ lòng, Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời Giục giãMau với chứ, vội vàng lên với chứ, Em, em ơi, tình non đã già rồi; Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi, Mau với chứ ! Thời gian không đứng đợị Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa, Nắng mọc chưa tin, hoa mọc không ngờ, Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết ! Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt: Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài Gấp đi em , anh rất sợ ngày mai; Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn. Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến; Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành. Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh, Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ Vì chút mây đi, theo làn vút gió. Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi ? Sớm nay, sương xê xích cả chân trời, Giục hồng nhạn thiên di về cõi bắc. Ai nói trước lòng anh không phản trắc, Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ ? -Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ, Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lọi; Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm, Anh hút nhụy của mỗi giờ tình tự. Mau với chứ ! Vội vàng lên với chứ ! Em, em ơi ! Tình non sắp già rồi ... Dại KhờNgười ta khổ vì yêu không phải cáchYêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi Người ta khổ vì xin không phải chỗ Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương Vì thả lỏng không kiềm chế dây cương Người ta khổ vì lui không được nữa Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa Nhưng tim không mà tưởng tượng tràn đầy Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây Dấn thân mãi để thân mãi để kiếm trời dưới đất Người ta khỏ vì cố chen ngõ chật Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao Không muốn chữa, không chịu lành thú độc ****************************** Những bóng người trên sân ga.::Nguyễn Bính::. Những cuộc chia lìa khởi tự đây Cây đàn sum họp đứt từng dây Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tối ngày. Có lần tôi thấy hai cô bé áp má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng "Đường về nhà chị chắc xa xôi". Có lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu. Hai người bạn cũ tiễn chân nhau Kẻ ở trên toa kẻ dưới tàu Họ giục nhau về ba bốn bận Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu. Có lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài Chị mở khăn giầu anh thắt lại "Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi". Có lần tôi thấy một bà già Đưa tiễn con đi trấn ải xa Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng Lưng còng đổ bóng xuống sân ga. Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì Chân bước hững hờ theo bóng lẻ Một mình làm cả cuộc phân ly. Những chiếc khăn màu thổn thức bay Những bàn tay vẫy những bàn tay Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt Buồn ở đâu hơn ở chốn này? Hà Nội 1937 ---------------------------------- Tạm biệt Huế.::Thu Bồn::. Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng Mặt trời vàng và mắt em nâu Xin chào Huế một lần anh đến Để ngàn lần anh nhớ hư vô Em rất thực nắng thì mờ ảo Xin đừng lầm em với cố đô Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền Nón rất Huế mà đời không phải thế Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng Nhịp cầu cong và con đường thẳng Một đời anh đi mãi chẳng về đâu Con sông dùng dằng con sông không chảy Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya Tạm biệt Huế với chiếc hôn thầm lặng Anh trở về hóa đá phía bên kia. ---------------------------------- Vào chùa.::Đồng Đức Bốn::. Đang trưa ăn mày vào chùa Sư ra cho một lá bùa rồi đi Lá bùa chẳng biết làm gì Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày. ---------------------------------- Sư đoàn.:: Phạm Ngọc Cảnh::. Sẽ có những sư đoàn thép Bất kỳ nơi đâu Không khuất phục tù đày chém giết Nơi đâu Người sống nợ nần người đã chết Bất kỳ nơi đâu Từ một cây "mút nhét" Một sải xuồng bơi Một nọc ong châm góp làm sự nghiệp Gốc tre xanh thắng trận cả ba đời Ba mươi triệu tấm lòng xông ra tuyến lửa Vạch lối điều quân Vai chảy xe thồ Trồng cây xanh che chở Mỗi bước quân đi Đánh trận trường kỳ Đêm trước nấp trong lùm bắn tỉa Sớm sau dàn trận chính qui Đến trận bão hiệp đồng cả nước Mỗi sư đoàn mang gió lốc bay đi... Đất giải phóng thênh thang Sẽ cho ta dàn đội ngũ - sư đoàn Phía trước gọi ta Những Điện Biên vòng đai thép tung ra làm chiến dịch Đòn gánh hậu phương vượt đèo đi phản kích Hành quân Hành quân Trùng điệp những sư đoàn Đi lên phía Bắc Tràn về hướng Nam Những vị tướng lại cầm quân đi đánh giặc Trải bản đồ Còn nguyên Vạch chỉ đỏ thắt quanh hầu giặc Pháp Bài học chiến tranh nhân dân Lại tiếp Trang ấp Bắc - Plây me Và chiến công lên ngực áo những binh nhì Đất nước sẽ cho ta Những chùm con số đẹp Làm tên gọi khai sinh sư đoàn thep Này đây Doi cát Cửu Long xanh Sư đoàn Châu Thổ Giữa bãi sú, rừng tràm Vụt đứng dậy sư đoàn Nam Bộ Sư đoàn Tây Nguyên Từ hầm chông bẫy đá cung tên Này đây Cực Nam Phan Rang - Phan Thiết Này đây Quảng Ngãi - Phú Yên Trên nguồn xa Ô Lâu - Thạch Hãn Sẽ tiến về Sư đoàn Trị Thiên Lại có một ngày Mọi cửa ô xanh Sài Gòn hớn hở Như Hà Nội đã từng Ba mươi sáu đường hoa tung sóng đỏ Phất rừng cờ thổi hồng ngọn gió Đón con em Đón những sư đoàn Mang chiến thắng trở về Rập bước Ca vang! 1966 ---------------------------------- Chiếc xe xác qua phường Dạ Lạc.::Văn Cao::. Ngã tư nghiêng nghiêng đốm lửa Chập chờn ảo hóa tà ma... Đôi dãy hồng lâu cửa mở phấn sa Rũ rượi tóc những hình hài địa ngục Lạnh ngắt tiếng ca nhi phách giục Tình tang... Não nuột khóc tàn sương áo thế hoa rũ rượi lượn đêm trường Từng mỹ thể rạc hơi đèn phù thể Ta đi giữa đường dương thế Bóng tối âm thầm rụng xuống chân cây... Tiếng xe ma chở vội một đêm gầy Xác trụy lạc rũ bên thềm lá phủ Ai hát khúc thanh xuân hờ ơi phấn nữ Thanh xuân hờ thanh xuân Bước gần ta chút nữa thêm gần Khoảng giữa tuổi thanh xuân nghe loạn trùng hút tủy Ai hủy đời trên tang trống nhỉ? Hay ác thần gõ quách nạo mồ khuya! Đảo điên... mê say... Thể phách chia lìa Nghe reo mạnh, chuỗi tiền cười lạnh lẽo! Tiền rơi! Tiền rơi! chùm sao huyền diệu Lấp lánh hằng hà gạo rơi! Tiền rơi! - Vàng mấy lá thừa đãi mây phủ chiếu Ngã tư nghiêng nghiêng chia nẻo Dặt dìu cung bậc âm dương Tàn xuân nhễ nhại mưa cô tịch Đầm đìa rả rích phương Đông Mang mang thở dài hồn đất trích Lưỡi thép trùng trùng khép cố đô Cửa ô đau khổ Bốn ngả âm u (Nhà ta thuê mái gục tự mùa thu Gác cô độc hướng về phường Dạ Lạc) Đêm đêm, dài canh tan tác Bốn vực nhạc động, vẫy người Giãy đèn chao thắp đỏ quạnh máu đời Ta về gác chiếu chăn gào tự tử Trên đường tối đêm khỏa thân khiêu vũ Kèn nhịp xa điệu múa vô luân Run rẩy giao duyên khối nhạc trầm trầm Hun hút gió nâng cầm ca nặng nhọc Kiếp người tang tóc Loạn lạc đòi xương chất lên xương Một nửa kêu than, ma đói sa trường Còn một nửa lang thang tìm khoái lạc Ngã tư nghiêng nghiêng xe xác Đi vào ngõ khói công yên Thấy bâng khuâng lối cỏ hư huyền Hương nha phiến chập chờn mộng ảo Bánh nghiến nhựa đường nghe sào sạo - Ai vạc xương đổ sọ xuống lòng xe Chiếc quỷ xa qua bốn ngả ê chề Chở vạn kiếp đi hoang ra khỏi vực Mưa, mưa hằng thao thức Trong phố lội đìu hiu Mưa, mưa tràn trên vực - Hang tối gục tiêu điều Mang linh hồn cô liêu Tiếng xe càng ám ảnh Tiếng xa dần xa lánh Khi gà đầu ô kêu. 1945 ---------------------------------- Núi đôi.::Vũ Cao::. Bảy năm về trước em mười bảy Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng Xuân Dục, Đoài Đông hai nhánh lúa Bữa thì anh tới bữa em sang. Lối ta đi giữa hai sườn núi Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi Em vẫn đùa anh sao khéo thế Núi chồng, núi vợ đứng song đôi. Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn Ai ngờ từ đó mất tin nhau. Anh vào bộ đội lên Đông Bắc Chiến đấu quên mình năm lại năm Mỗi bận dân công về lại hỏi Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng. Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi Mỗi tin súng nổ vùng đai địch Sương trắng người đi lại nhớ người. Đồng đội có nhau thường nhắc nhở Trung du làng nước vẫn chờ trông Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm Em vẫn đi về những bến sông. Náo nức bao nhiêu ngày trở lại Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi Hành quân qua tắt đường sang huyện Anh nhớ thăm nhà thăm Núi Đôi. Mới đến đầu ao tin sét đánh Giặc giết em rồi, dưới gốc thông Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa Em sống trung thành chết thuỷ chung. Anh ngước nhìn lên hai dốc núi Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói Núi vẫn Đôi mà anh mất em. Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo Em còn trẻ lắm, nhất làng trong Mấy năm cô ấy làm du kích Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng. Từ núi qua thôn đường nghẽn lối Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy Sân biến thành ao nhà đổ chái Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay. Cha mẹ dìu nhau về tận đất Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau Nứa gianh nửa mái lều che tạm Sương trắng khuấy dần chuyện xót đau. Anh nghe có tiếng người qua chợ Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu. Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ Oán thù còn đó anh còn đây Ở đâu cô gái làng Xuân Dục Đã chết vì dân giữa đất này? Ai viết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng bia trắng giữa đồng Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòng. Anh đi bộ đội sao trên mũ Mãi mãi là sao sáng dẫn đường Em sẽ là hoa trên đỉnh núi Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm. ---------------------------------- Bên kia sông Đuống.::Hoàng Cầm::. Em ơi! Buồn làm chi Anh đưa em về sông Đuống Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ Sông Đuống trôi đi Một dòng lấp lánh Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ Xanh xanh bãi mía bờ dâu Ngô khoai biêng biếc Đứng bên này sông sao nhớ tiếc Sao xót xa như rụng bàn tay Bên kia sông Đuống Quê hương ta lúa nếp thơm đồng Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp Quê hương ta từ ngày khủng khiếp Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn Ruộng ta khô Nhà ta cháy Chó ngộ một đàn Lưỡi dài lê sắc máu Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang Mẹ con đàn lợn âm dương Chia lìa đôi ngả Đám cưới chuột tưng bừng rộn rã Bây giờ tan tác về đâu ? Ai về bên kia sông Đuống Cho ta gửi tấm the đen Mấy trăm năm thấp thoáng mộng bình yên Những hội hè đình đám Trên núi Thiên Thai Trong chùa Bút Tháp Giữa huyện Lang Tài Gửi về may áo cho ai Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu Những nàng môi cắn chỉ quết trầu Những cụ già phơ phơ tóc trắng Những em xột xoạt quần nâu Bây giờ đi đâu ? Về đâu ? Ai về bên kia sông Đuống Có nhớ từng khuôn mặt búp sen Những cô hàng xén răng đen Cười như mùa thu tỏa nắng Chợ Hồ, chợ Sủi người đua chen Bãi Tràm chỉ người dăng tơ nghẽn lối Những nàng dệt sợi Đi bán lụa mầu Những người thợ nhuộm Đồng Tỉnh, Huê Cầu Bây giờ đi đâu ? Về đâu ? Bên kia sông Đuống Mẹ già nua còm cõi gánh hàng rong Dăm miếng cau khô Mấy lọ phẩm hồng Vài thếp giấy dầm hoen sương sớm Chợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợn Khua giầy đinh đạp gẫy quán gầy teo Xì xồ cướp bóc Tan phiên chợ nghèo Lá đa lác đác trước lều Vài ba vết máu loang chiều mùa đông Chưa bán được một đồng Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong Bước cao thấp trên bờ tre hun hút Có con cò trắng bay vùn vụt Lướt ngang dòng sông Đuống về đâu ? Mẹ ta lòng đói dạ sầu Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ Bên kia sông Đuống Ta có đàn con thơ Ngày tranh nhau một bát cháo ngô Đêm líu díu chui gầm giường tránh đạn Lấy mẹt quây tròn Tưởng làm tổ ấm Trong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấm Ú ớ cơn mê Thon thót giật mình Bóng giặc dày vò những nét môi xinh Đã có đất này chép tội Chúng ta không biết nguôi hờn Đêm buông xuống dòng sông Đuống -- Con là ai ? -- Con ở đâu về ? Hé một cánh liếp -- Con vào đây bốn phía tường che Lửa đèn leo lét soi tình mẹ Khuôn mặt bừng lên như dựng giăng Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể Những chuyện muôn đời không nói năng Đêm đi sâu quá lòng sông Đuống Bộ đội bên sông đã trở về Con bắt đầu xuất kích Trại giặc bắt đầu run trong sương Dao loé giữa chợ Gậy lùa cuối thôn Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn Ăn không ngon Ngủ không yên Đứng không vững Chúng mày phát điên Quay cuồng như xéo trên đống lửa Mà cánh đồng ta còn chan chứa Bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân Gió đưa tiếng hát về gần Thợ cấy đánh giặc dân quân cày bừa Tiếng bà ru cháu buổi trưa Chang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu "À ơi... cha con chết trận từ lâu Con càng khôn lớn càng sâu mối thù" Tiếng em cắt cỏ hôm xưa Hiu hiu gió rét mịt mù mưa bay "Thân ta hoen ố vì mày Hờn ta cùng với đất này dài lâu..." Em ơi! Đừng hát nữa! Lòng anh đau Mẹ ơi! Đừng khóc nữa! Dạ con sầu Cánh đồng im phăng phắc Để con đi giết giặc Lấy máu nó rửa thù này Lấy súng nó cầm chắc tay Mỗi đêm một lần mở hội Trong lòng con chim múa hoa cười Vì nắng sắp lên rồi Chân trời đã tỏ Sông Đuống cuồn cuộn trôi Để nó cuốn phăng ra bể Bao nhiêu đồn giặc tơi bời Bao nhiêu nước mắt Bao nhiêu mồ hôi Bao nhiêu bóng tối Bao nhiêu nỗi đời Bao giờ về bên kia sông Đuống Anh lại tìm em Em mặc yếm thắm Em thắt lụa hồng Em đi trảy hội non sông Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh. Việt Bắc, tháng 4 - 1948 ---------------------------------- Tràng Giang.::Huy Cận::. Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp Con thuyền xuôi mái nước song song Thuyền về nước lại sầu trăm ngả Củi một cành khô lạc giữa dòng Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều Nắng xuống, chiều lên sâu chót vót Sông dài, trời rộng, bến cô liêu Bèo dạt về đâu hàng nối hàng Mênh mông không một chuyến đò ngang Không cầu gợi chút niềm thân mật Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng Lớp lớp mây cao đùn núi bạc Chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa Lòng quê dờn dợn vời con nước Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà ---------------------------------- Dọn về làng.::Nông Quốc Chấn::. Mẹ! Cao - Lạng hoàn toàn giải phóng Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn Vệ quốc quân chiếm lại các đồn Người đông như kiến, súng dày như củi. Sáng mai về làng sửa nhà phát cỏ Cày ruộng vườn, trồng lúa ngô khoai Mấy năm qua quên Tết tháng Giêng, quên rằm tháng bảy Chạy hết núi lại khe, cay đắng đủ mùi Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi Cơn gió bão trên rừng cây đổ Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa Ðường đi lại vắt bám đầy chân. Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi Nó vơ hết áo quần trong túi Mẹ địu em chạy tót lên rừng Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải Bà lòa mắt không biết lối bước đi. Làm sao bây giờ: ta phải chống! Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh, Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây Súng nổ ngay đì đùng một loạt Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất Cha ơi: cha không biết nói rồi... Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy? Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời! Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc Sợ Tây nghe, mẹ dỗ "nín" con im. Lán anh em rải rác không biết nơi tìm Không ván, không người đưa cha đi cất Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng Con cởi áo liệm thân cho bố! Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ Máu đầy tay, trên mặt nước tràn... Mày sẽ chết! thằng giặc Pháp hung tàn Băm xương thịt mày, tao mới hả! Hôm nay Cao - Bắc - Lạng cười vang Dọn láng, rời rừng, người xuống làng Người nói cỏ lay trong ruộng rậm Con cày mẹ phát ruộng ta quang. Ðường cái kêu vang tiếng ô tô Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ. Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá. Mặc gà gáy chó sủa không lo Ngày hai bữa rau ta có muối Ngày hai buổi, không tìm củ pầu, củ nâu Có bắp xay độn gạo no lâu, Ðường ngõ từ nay không cỏ rậm Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con Quả trên cành không lo tự chín tự rụng Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng. Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng Ra đường xe, hát nói ung dung Từng đoàn người dắt lá cây tiến bước Súng bên vai, bao gạo buộc bên vai, Chân đi có giày không sợ nẻ Trên đầu có mũ che nắng mưa Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ! Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà, Giặc Pháp, Mỹ còn giết người cướp của trên đất nước ta. Ðuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ Mùa đông 1950 ---------------------------------- Quê Hương.::Nguyễn Bá Chung::. Ba mươi năm xa cách quê hương Bảy lần về thôi cũng là tạm đủ Nhớ lần đầu - tóc tang trời ủ rủ Đến bây giờ ánh sáng đã bừng lên Có cái gì là lạ không thể quên Như nỗi nhớ không biết tên mà gọi Như nỗi đau không thể làm dịu vợi Như ngôi nhà vẫn mãi mãi đi tìm Như bầu trời nửa xám nửa không quen Mảnh đất vỡ bồi máu xương ta đó Đỉnh Yên Tử hoa đại còn vết đỏ Những người xưa vì nước xả thân mình Con đường quê vẫn mãi mãi gập ghềnh Bao năm tháng những người làng chịu đói Năm Ất Dậu tất cả làng tụ lại Ăn cháo hoa suốt cả mấy tháng trời Bát cháo hoa mà ngọt cả một đời Quý hơn cả bao ngọc vàng cộng lại Xa ngàn dặm để mà còn nhớ mãi Vết thương đau chưa chôn đủ tháng ngày Để về đây nhận lại mặt người Để mình biết mình vẫn là mình cũ Bao đổi thay thăng trầm bong lớp vỏ Nhìn quê hương để lại nhận ra mình ---------------------------------- Say đi em.::Vũ Hoàng Chương::. Khúc nhạc hồng êm ái Điệu kèn biếc quay cuồng Một trời phấn hương Đôi người gió sương Đầu xanh lận đận, cùng xót thương càng nhớ thương Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo Hồn ngả lâu rồi nhưng chân còn dẻo, Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương, Lòng nghiêng tràn hết yêu đương Bước chân còn nhịp. Nghê thường lẳng lơ. Ánh đèn tha thướt Lưng mềm, não nuột dáng tơ Hàng chân lả lướt Đê mê hồn gửi cánh tay hờ. Âm ba gờn gợn nhỏ, Ánh sáng phai phai dần Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân Lui đôi vai, tiến đôi chân, Riết đôi tay, ngả đôi thân, Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ, Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta ! Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng. Chưa cuối xứ Mê Ly, chưa cùng trời Phóng Đãng. Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men. Say đi em! Say đi em! Say cho lơi lả ánh đèn Cho cung bực ngả nghiêng, điên rồ xác thịt. Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết! Ta quá say rồi Sắc ngả màu trôi Gian phòng không đứng vững Có ai ghì hư ảnh sát kề môi. Chân rã rời Quay cuồng chi được nữa Gối mỏi gần rơi Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa Say không còn biết chi đời Nhưng em ơi, Đất trời nghiêng ngửa Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ; Đất trời nghiêng ngửa Thành Sầu không sụp đổ, em ơi! ---------------------------------- Miền Trung.::Hoàng Trần Cương::. Bao giờ em về thăm Quê hương anh một thời ngút lửa Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa Chuốt ruột mình thành giải lụa Sông Lam Miền Trung Tấm lưng trần đen sạm Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm giăng màn Thoáng bóng giặc núi bửa báng súng Những đứa con văng mình như mảnh đạn Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi Miền Trung Bao đời núi bể kề đôi Ôi! Biển Đông - giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ Nóng hổi như vừa lăn xuống Theo những tượng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm Miền Trung Câu ví dặm nằm nghiêng Trên nắng và dưới cát Đến câu hát cũng hai lần sàng lại Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm Miền Trung Bao giờ em về thăm Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ Không ai giao mà trắng mặt người Miền Trung Eo đất này thắt đáy lưng ong Cho tình người đọng mật Em gắng về Đừng để mẹ già mong. ---------------------------------- Những Giọt Lệ
Hàn Mặc Tử Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu-vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tợ si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa... Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? |
NƯỚC MẮT HẠNH PHÚCPhạm Bá Chiểu
Mẹ dạy em khi buồn con cứ khóc Sẽ cứu con không chết bởi niềm đau Nhưng nước mắt có khi vì hạnh phúc Từ trái tim đầy ăm ắp tuôn trào
Thích được khóc bên người em yêu dấu Bời biết anh nụ hôn lửa mặt trời Hôn khô cạn dòng sông buồn tuôn chảy Để lại bừng bình minh nắng tinh khôi
Cũng có lúc đó không là nước mắt Bởi trái tim chứa cả biển tình đầy Khi rung động rơi long lanh giọt nước Như sương trời đêm dịu mát ngàn cây
Ôi hanh phúc có bờ vai để dựa Để trào tuôn những hạnh phúc quá đầy Để được hưởng lời dỗ dành chan chứa Để được chìm trong hạnh phúc mê say
|
Nghìn buổi sáng, bình minh se chỉ thắm
Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi
Thuở xưa kia là con của mặt trời
Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng
Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống
Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan
Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan
Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội
Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi
Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời
Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi
Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng
Vào đêm tối, tôi sẽ làm đuốc sáng
Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu
Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau
Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục
Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!
Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau
Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu
Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống
Trong cõi lạnh lan đi bao ấm nóng
Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ
Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ
Và trong gió phất phơ đi có bạn
Kẻ đa tình không cần đủ thịt da
Khi chết rồi, thì tôi sẽ yêu ma ....
Anh là người bạc bẽo
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,
Em yêu rồi, anh đã vội quên ngay
Mới hôm kia tình tự đến mê say
Sang bữa nay anh làm như mất hết
Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,
Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?
Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,
Là đất xấu hạt gieo không nảy nở
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổ
Giận hờn như anh chẳng được em yêu
Mà thật ra em yêu dấu rất nhiều
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo